Thứ Ba, 21 tháng 11, 2017

VÌ SAO TÔI ÍT SẺ CHIA VỚI MẸ HƠN?


VÌ SAO TÔI ÍT SẺ CHIA VỚI MẸ HƠN?


Có lẽ mẹ không biết được nỗi ê chề của tôi khi bị chính người mẹ của mình bêu ra trước đám đông nó như thế nào.



Sau khi đọc bài “Áp lực “nhìn con nhà người ta...””, tôi gửi chút tâm sự của mình.

Chỉ vì không vào được lớp chọn khiến cho mẹ luôn đánh giá thấp sự cố gắng của tôi. Mỗi khi đi học về, tôi khoe được điểm 9 hay điểm 10, mẹ thường chép miệng: “Ôi dào, 9 với 10 bây giờ dễ như ăn cơm ấy mà”.

Lần khác thì mẹ bảo: “Có phải 38 bạn còn lại của lớp con đều được 10 đúng không?”. Khi đó, một cảm giác tủi thân, hụt hẫng ùa về khiến tôi khép mình lại, ít sẻ chia với mẹ hơn. Có nhiều lúc tôi thấy sốc khi bị chính mẹ chê bai trước cổng trường. Hôm ấy, đón tôi, câu đầu tiên mẹ hỏi: “Nay con được mấy điểm?”. Khi nhìn thấy mắt tôi cụp xuống, mẹ nói luôn: “Lại điểm thấp phải không? Lại không thuộc bài đúng không? Con với chả cái, chỉ có ăn với học mà cũng để mẹ muối mặt thế này đây”.

Mẹ oang oang mắng tôi không thương tiếc. Một vài tiếng xì xào không làm mẹ bớt lời. Vài ánh mắt của bạn bè nhìn mẹ rồi nhìn tôi khiến tôi đáng thương như một con mồi vừa bị sập bẫy. Có lẽ mẹ không biết được nỗi ê chề của tôi khi bị chính người mẹ của mình bêu ra trước đám đông nó như thế nào.

Áp lực bị điểm kém, áp lực mỗi khi mẹ đem tôi ra so sánh với người này người khác, áp lực mỗi khi mẹ không công nhận sự cố gắng của tôi khiến tôi lúc nào cũng xoay vần trong cảm giác chán nản, như người thừa.

Tôi biết kỳ vọng của mẹ vào tôi rất lớn nhưng những áp lực mẹ tạo ra lại khiến tôi thấy nặng nề, quá sức chịu đựng. Gần như lúc nào tôi cũng phải gồng mình lên để học, để phấn đấu cho vừa lòng mẹ. Có lúc tôi thấy hoài nghi tình cảm của mẹ dành cho mình.

Tôi cũng hoài nghi vào năng lực thật của mình. Tôi nói dối nhiều hơn vì không muốn bị mẹ trách phạt. Tôi đi học nhiều hơn để đỡ phải ăn cơm tối cùng mẹ bởi tôi sợ những khi mẹ “lên lớp” tôi, những khi mẹ dằn vặt tôi vì chuyện học. Con người ta thèm khát bữa cơm bên bố mẹ, còn tôi lại sợ những lời mắng nhiếc của mẹ ở mỗi bữa cơm và tôi chạy trốn...

Có lần tôi kêu chán học, mẹ gào lên: “Mày muốn bỏ học hả, tao cho mày nghỉ luôn, càng đỡ nhục”. Tôi chưa bao giờ được sống thật với bản thân mình và ở ngôi nhà của mình, tôi thấy sợ những áp lực...

TUẤN KIỆT
https://goo.gl/fKNTRr

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét