Chủ Nhật, 19 tháng 11, 2017

CÓ NÊN GHÉT CÔ VĂN SUỐT ĐỜI


CÓ NÊN GHÉT CÔ VĂN SUỐT ĐỜI


Ngày đầu tiên tôi mặc áo dài là cái ngày tôi được gọi là nữ sinh cấp 3. Trong đầu vẫn mơ hồ về ước mơ tương lai. Tôi luôn ấp ủ ước mơ nhưng cho đến khi gặp được cô giáo dạy Văn thì đời tôi đã thay đổi.

Nhớ hồi còn học cấp 2, những tháng ngày tôi say mê với những vần thơ, ca từ hay lời văn của một nhà văn tôi luôn yêu quý nhất, Nguyễn Quang Sáng. Tháng ngày tôi luôn tham gia mấy cuộc thi thơ rồi cho đến viết thư UPU. Tháng ngày mà tôi cầm trên tay bài văn 10 điểm. Tôi yêu văn, tôi yêu từ lúc đó rồi. Vậy mà cô, chính cô đã phá hủy cái tương lai của tôi.

Tôi đúng? (Ảnh minh họa)


Tại sao cô phá hủy tương lai của tôi ư ? Vì mỗi tiết dạy tôi chỉ biết gục lên gục xuống nhìn tới nhìn lui mấy cái slide mà chép bài, cô giảng cứ mặc cô, mà cô giảng có hiểu gì đâu. Tôi ghét cô lắm, tôi ghét vì cô thiên vị, ai học thêm thì cô thương cô yêu, ai không học thì cô ghét cô bỏ. Mà cô à: “vô dạy thêm cô cũng chỉ đọc bài cho tụi bạn em nó viết thế thì ở nhà đọc sách, đọc báo còn có ý nghĩa hơn. Còn đến lúc chấm bài, cô chỉ xem bài nào của học trò “cưng” thì cô chấm điểm cao, còn không thôi thì đo gang mà chấm bài. Nhưng cô quên rồi cô à,”

“Văn hay chẳng luận viết dài

Vừa mới mở đầu đã biết văn hay”

Ca dao Việt Nam


Văn dài chưa chắc văn hay (Ảnh minh họa)


Tôi buồn, tôi buồn cho cuộc đời mình bất hạnh khi gặp một giáo viên như cô. Tôi hụt hẫng cho những gì tôi say mê biết bao năm nay. Tôi đã bỏ, tôi bỏ những ước mơ và cả những con người như cô ở lại. Tôi đã học theo khả năng, tôi học toán cái môn mang đến cho tôi nụ cười từ những người thầy, những bài kiểm tra điểm cao, cái môn mà tôi lấy lại được niềm vui.

Ba năm trôi qua cũng nhanh, tôi lúc này đây phải tự quyết định tương lai mình. Khả năng với sở thích nên chọn cái nào đây? Đó là câu hỏi mà tôi đã tự hỏi mình suốt từng ngày cuối cấp. Tôi muốn vào Đại Học, tôi muốn ba mẹ hãnh diện về tôi. Nhưng tôi cũng muốn chạy theo đam mê, muốn thực hiện ước mơ mình ấp ủ suốt những ngày ấu thơ. Làm sao đây, chạy theo đam mê thì nguy cơ không học được Đại Học rất cao vì tôi có luyện cái gì đâu, cả môn văn bây giờ chỉ là mớ hỗn độn và chán ngắt. Khả năng và sở thích tôi chỉ chọn được một, và tôi đã chọn, đó là khả năng.

Tôi đã lạc đường (Ảnh minh họa). Đừng lạc đường khi đã có công cụ Chọn Nghề, Hành Nghề ĐẦU TIÊN của Việt Nam: http://banlatrieuphu.com/bai-kiem-tra


Tháng ngày Đại Học của tôi đã đến, giấy báo trúng tuyển với cái ngành mà tôi chỉ nghĩ về nó cách đó khoảng 10 ngày. Đại Học đối với người khác là cả một công trình say mê nghiên cứu. Còn tôi, hai từ Đại Học chỉ là “học đại” hay “độc hại”. Tôi đã thấm cái vị của trái ngành, tôi nhớ lại cô và tôi vẫn tiếp tục ghét cô.

Tôi buồn lắm, tôi quyết định tìm con đường thành công. Sống khác biệt sẽ thành công và học trái ngành tôi cũng sẽ thành công. Nhưng rồi sao, khi tôi đã tìm được con đường thành công, tôi đã bất chợt nhận ra một điều: “mục tiêu của tôi không bao giờ đem lại hạnh phúc”. Cái thứ làm tôi vui mỗi ngày không phải hình ảnh một người đầu tắt mặt tối với mấy con số, kiểm rồi kê. Không, thứ đem đến niềm vui trong tôi là con chữ mang trái tim của một con người hối hận. Hối hận vì đã từ bỏ đam mê, vì đã ghét một người không nên ghét là cô Văn.

Tôi đã hiểu, trong môi trường giáo dục, mười người thầy tốt cũng sẽ tồn tại một người thầy xấu, cái đó được gọi là công bằng. Còn tôi, tôi hối hận vì mình không biết nhận ra ngay lúc đó, tôi hận mình là vì người dạy mình không tốt mà bỏ cả đam mê. Tôi là một đứa hèn.

Tôi đã trở lại là mình, tuy rằng vẫn còn nằm trong môi trường Đại Học. Nhưng tôi vui khi mình đã tìm ra được đam mê của mình và nhận được hạnh phúc khi từng ngày chạy theo. Và cuối cùng chỉ muốn gửi lời xin lỗi đến cô Văn “em xin lỗi, em đã sai, có lẽ em không nên ghét cô hơn 5 năm nay”.

Hãy biết mình là ai, mình có tính cách, sở thích, năng lực như thế nào bằng cách vào link MIỄN PHÍ - http://banlatrieuphu.com/bai-kiem-tra

Thảo Vy
https://goo.gl/oLg5Vb

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét