Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017

BẠN CÓ NHƯ MỘT CON HỔ XỔNG CHUỒNG KHÔNG?


BẠN CÓ NHƯ MỘT CON HỔ XỔNG CHUỒNG KHÔNG?


“Giống như gió lốc xé nát cây và hủy hoại gương mặt của thiên nhiên trong cơn thịnh nộ, hay giống như động đất lật đổ cả thành phố khi rung chuyển; cơn thịnh nộ của một người sẽ gây ra sự tàn phá quanh anh ta”- Akhenaton- một vị Pharaoh Ai Cập triều đại thứ 18. Bạn có biết, tôi đã viết câu nói của vị thần này ở trang đầu tiên của bất kỳ quyển vở, hay quyển sách. Vì sao nhỉ? Vì tôi muốn nhắc nhở chính mình, phải kìm chế sự thịnh nộ, sự giận dữ của chính bản thân.



Thời niên thiếu, chúng ta là những con người sung sức, có đầy đủ sức khỏe, đầy đủ thời gian để học hành và làm những gì mình muốn, nhưng thời niên thiếu cũng là lúc con người còn non trẻ, chưa thể kiềm chế cảm xúc tốt nhất, nói đúng hơn ai cũng tự tin và ngạo mạn với cái tôi của mình, do đó sự giận dữ có thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu. Ba tôi thường nói với tôi là: “con phải là một cô gái dịu dàng và từ tốn, mọi sự trên đời không chỉ đơn thuần nhìn bằng mắt, nghe bằng tai mà phải còn sự cảm nhận của trái tim nữa. Nhớ lấy điều đó, để giúp con nhận mọi thứ đa chiều, không dễ dàng nuông chìu cái tôi của mình, càng không được bộc phát sự giận dữ không kiểm soát”. Dạy con gái mình như thế, ba của tôi là một người đàn ông điềm đạm và từ tốn, đặc biệt sự giận dữ dường như không thể chế ngự được ông, phong thái của ông vẫn cứ an nhiên, tự tại. Tôi hâm mộ ông ấy, và vì thế tôi càng phải ghi nhớ những gì ông đã dạy.

Tại sao chúng ta lại phải kiềm chế sự giận dữ? Nó không chỉ đơn thuần là thể hiện cốt cách thanh cao của chúng ta, mà nó còn bộc lộ nhân cách con người. Khi giận dữ, lý trí sẽ không còn tỉnh táo, chúng ta dễ dàng làm tổn thương những ai bên cạnh mình, dù là vô tình hay hữu ý thì trái tim họ cũng sẽ có một vết thương, dẫu thời gian có làm lành đi vết thương đó, bạn có dám chắc nó nguyên vẹn như ban đầu. Hãy thử hình dung xem, khi ta lấy đinh cắm vào tấm gỗ, sau đó rút đinh ra, thì một vết sâu đã in hằn lên đó. Con người cũng vậy, mọi thứ không thể xoa dịu được, hãy hạn chế làm tổn thương người khác bằng cách kiểm soát sự giận dữ của mình. Trong công việc, bạn giận dữ với đồng nghiệp, với nhân viên thì vị trí của bạn sẽ cao hơn ư? Có thể họ sợ uy quyền của bạn nhưng họ không hề phục bạn, dần dần bạn chỉ như một con hổ xổng chuồng, người ta ghê tởm và chỉ muốn tránh xa bạn.

Tại sao khi giận dữ chúng ta thường hét to trong khi mọi người vẫn đứng gần ta, đó là bởi vì khi ấy trái tim của chúng ta đã bị đẩy ra xa, não bộ chúng ta không còn nằm trong sự kiểm soát nữa. Cho mỗi phút giận dữ, bạn mất đi sáu mươi giây hạnh phúc. Nếu một chuyện nhỏ nhặt cũng có thể khiến cho bạn giận dữ, không phải điều này đã nói lên gì đó về tầm vóc của bạn sao? Hãy nhớ rằng Cơn tức giận bắt đầu với sự dại dột, và kết thúc bằng sự hối hận. Sylvia Boorstein từng nói “Nếu có ai đó cầm gậy làm bạn đau thì sao? Khoan đã. Hãy nghĩ cẩn thận nào. Bạn có lẽ sẽ thấy giận dữ. Đó là chuyện bình thường. Nhưng không phải cái gậy đập vào bạn khiến bạn đau sao? Bạn có thể nổi giận với cái gậy không? Dĩ nhiên là không. Bạn có nên nổi giận với người cầm gậy không? Chẳng phải sẽ hợp lý hơn nếu tức giận sự căm hận trong tâm trí của người cầm gậy? Nếu nghĩ như thế, chẳng phải điều bạn mong muốn nhất chính là chấm dứt hận thù trên thế giới? Vậy thì, sao bạn lại trút thêm cho nó năng lượng bằng cơn giận của mình? Dù sao thì rồi nó cũng sẽ phai nhạt hết nếu bị bỏ mặc, đặc biệt nếu bạn đáp lại nó với lòng thương cảm.”

Hãy luôn bình tĩnh và cân nhắc trước mọi vấn đề, khi lòng thanh tịnh làm gì ắt cũng thành công. Hãy để những cơn giận dữ như luồng gió thoảng, lướt qua nhẹ nhàng mà không động lại làm ta lạnh buốt. Chỉ cần trái tim tràn ngập bao dung, nhân ái thì không một thế lực nào làm ta dấy lên sự giận dữ.

Giận dữ là kẻ thù của bất bạo lực và sự kiêu hãnh là con quái vật nuốt chửng nó. Đừng bao giờ để mình chìm trong thịnh nộ; bởi nó giống như mài thanh kiếm để tự đâm vào ngực mình, hay giết bạn mình. Rèn luyện tính nhẫn nại để mỗi ngày trôi qua tốt đẹp hơn.

“Nhẫn một chút, sống yên gió lặng
Lùi một bước, biển rộng trời cao”.


Hà An.

https://goo.gl/wCFcYc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét