Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2017

TÂM SỰ VỀ HỌC THÊM CỦA LOÀI BÚT BI

TÂM SỰ VỀ HỌC THÊM CỦA LOÀI BÚT BI


Tôi là bút bi, cậu chủ tôi là học sinh lớp 4. Các bạn cũng biết đó, học sinh lớp 4 thì 10 tuổi mà 10 tuổi thì là trẻ em mà trẻ em thì Bác Hồ cũng có nói:

“Trẻ em như búp trên cành

Biết ăn biết ngủ, học hành là ngoan”


Vậy mà, hơ… “tui mệt dùm ổng luôn á”. Biết sao hông? Kể cho nghe nè.

Sáng 6 giờ là cậu chủ của tôi thức dậy, nhiều hôm còn mơ màng, còn ngây ngủ cậu chủ tưởng tôi là bàn chải đánh răng rồi ngon lành đưa vào miệng. Các bạn cũng biết đó, tôi có sạch sẽ gì đâu nhưng cũng đỡ hơn cái miệng của cậu chủ. Hơ… buồn tập 1



Đến lúc vào lớp, tôi là bút xanh nên được cậu chủ sử dụng nhiều nhất. Cậu là con nít, mà các bạn cũng biết đó, con nít viết bài không giống người lớn nâng niu giữ gìn. Cầm cây viết lên là mỗi lần tôi bị tra tấn, cậu xiết tôi chặt trong tay, mỗi lần tôi bị bệnh (bị nghẹt mực) cậu chủ cứ đánh cái đầu của tôi vào cạnh bàn, cứ dùng hai tay xoay qua xoay lại để chữa bệnh cho tôi. Đau muốn chết, làm thì cũng nhẹ tay thôi chứ! Hơ… buồn tập 2.

Mà các bạn cũng biết đó, học sinh bây giờ học nhiều lắm, sáng học, trưa học, chiều học rồi tối học. Lúc nào cậu buông tôi xuống là lúc đó cậu được giải lao, ăn uống và ngủ, mà thời gian làm những việc này rất ít. Bởi vậy vòng đời của chúng tôi cũng chỉ hơn 1 tuần. Cuộc sống càng ngày càng tân tiến mà tôi tồn tại có ngần ấy thời gian thật là tiếc cho cái cuộc đời. Hơ… buồn tập 3.

Hôm nay bút bi được đi chơi. Có dịp được ngồi kế anh bút bi cấp 3 và anh bút bi đại học. Anh bút bi cấp 3 nói: “Anh khổ hơn em nữa, tụi cấp ba nó học như chạy “show” chưa đầy một tuần là tụi anh văng vách rồi”. Anh bút bi cấp đại học lại nói: “tụi bây do ăn ở thôi, tao may mắn được tụi đại học nó mua về. Tụi này đi học it đứa chịu chép bài, thậm chí còn bỏ quên tao ở nhà nữa”. Nghe xong tôi với cấp 3 buồn thảm, đời bất công quá sao cũng là thân phận bút bi mà người như vầy như khác chứ. Hơ… các bạn cũng biết đó bút bi buồn tập 4.



Không còn bao lâu tôi cũng sẽ ra đi như các anh chị bút bi khác. Nhưng tôi cũng rất vui vì giúp cậu chủ học tập . Cho dù sau này cậu chủ quên tôi, cậu chủ không còn nhớ tôi giúp cậu viết ra điều gì nhưng tôi rất cám ơn cậu đã đồng hành cùng tôi trên quảng đường đi tìm tri thức.

Lời cuối cùng bút bi này rất muốn chia sẻ đến loài người một điều nhỏ nhoi thôi: “Giá như loài người không tồn tại từ “ bất công” hay “đì” thì không có nhiều buổi học thêm vô bổ, thật sự quảng đời bút bi ngắn lắm mà thấy cậu chủ viết có một bài toán mà đến 3 lần từ học thêm, trong lớp và cho đến đi thi. Một bài văn 8 trang chép từ buổi học thêm cho đến lúc đi thi chép lại cũng để bút bi này xém mất mạng”.

Bút bi không muốn thấy cậu chủ ngủ trên bàn học, không muốn cậu chủ tưởng mình là bàn chải đánh răng, không muốn cậu chủ học áp lực rồi lôi bút bi ra đánh. Bút bi đau lắm loài người ơi.

Hãy thương bút bi bằng cách giảm thiểu những buổi học thêm vô ích đi nhé.

Để bút bi có dịp viết ra những điều tốt đẹp hơn cho cuộc sống.

* Ảnh sưu tầm trên internet

Thảo Vy

Link bài viết đây nha mọi người: http://banlatrieuphu.com/bai-viet/tam-su-ve-hoc-them-cua-loai-but-bi-3777

1 nhận xét:

  1. Không học thêm thì sao mà theo nổi chương trình học ha ha...

    Trả lờiXóa